Thứ Tư, 16 tháng 5, 2012

BỒ ĐỀ HẢI #83/VPTT

Niệm Phật một câu phúc sanh vô lượng - Lễ Phật một lạy tội diệt hà sa


SEN HỒNG ĐUA NỞ KHẮP NƠI
Cố H/T. Thích Tuyên Hóa
Trích dẫn từ Bồ Đề Hải Số 83 - Vạn Phật Thánh Thành, USA


Thời tiết lạnh như vầy mà mọi người vẫn hăng hái niệm Phật thế này thì có thể xem là có chút thành tâm.  Nếu không thành tâm thì không thể nào làm được.  Hôm nay tôi khai thị bài kệ:

Hàn nham phi tuyết mãn thiên bạch
Hồng Liên biến địa thử nhật khai
Trùng trùng vô tận Phật Quang chiếu
Niệm niệm hữu thanh Pháp Tánh tài
Đàn chỉ công thành toại ngã nguyện
Sát na tiêu dung túc thế tai
Tịch Quang thanh tịnh thường khoái lạc
Trượng phu sự tất sướng sở hoài.

Tạm dịch:

Vách đá tuyết rơi trắng ngập trời
Ngày này sen nở khắp muôn nơi
Tầng tầng tỏa chiếu Phật Quang sáng
Niệm niệm vun bồi Pháp Tánh ngời
Thoáng chốc thành công nguyền nay toại
Sát na hủy sạch nghiệp xưa rồi
Tịch Quang thế giới an nhàn hưởng
Thượng sĩ việc xong dạ thảnh thơi.

Giờ này trời lạnh thế này, những vách đá lạnh, hoa tuyết bay đầy trời, nhưng ở Chánh Điện này, chúng ta lại đang vun bồi cho những đóa hoa Sen Hồng nở.  Sen Hồng này không giống như những hoa sen nhỏ bé ở thế gian, mà lớn như bánh xe.  Một người niệm Phật sẽ có một đóa hoa sen, tương lai khi hoa sen nở, người ấy được gặp Phật, ngộ Vô Sinh Pháp Nhẫn. Mười Phương Chư Phật đều phóng hào quang soi chiếu đến chúng ta, giống như là đến kiểm tra sức khỏe cho chúng ta, chụp hình quang tuyến x, khám xem ai bệnh gì để tiện làm “thủ tục di dân”, đón chúng ta về cõi Tây Phương Cực Lạc.

Thêm một câu niệm Phật là thêm một hạt giống thành Phật để vun bồi mảnh ruộng pháp tương lai của chúng ta.  Niệm Phật cũng như bón phân cho cây, niệm Phật càng nhiều, càng thành tâm thì tương lai hoa sen sẽ vừa lớn vừa đẹp, hạt đương nhiên sẽ càng căng tròn.  Niệm Phật đến chỗ chí thành, nhất tâm bất loạn, thì đến lúc lâm chung, không bệnh không đau, như vào cảnh giới Thiền Định, liền vãng sinh vào trong hoa sen mình đã trồng ở cõi Tây Phương.  Nếu không niệm Phật thì cũng giống như không có nước, không có phân, hoa sen này sẽ khô héo.  Còn nếu như trong mọi thời khắc đều siêng năng trì niệm thì có thể toại nguyện vãng sanh, nhanh như khảy móng tay, đồng thời còn có thế tiêu diệt được nghiệp chướng của nhiều đời trước, lại được niềm an lạc thanh tịnh của cõi nước Tịch Quang.  Đến lúc này có thể xem là đã hoàn tất sự nghiệp lớn của kẻ trượng phu một cách ưng ý.

Điều tối quan trọng của việc niệm Phật là cần phải niệm đến chỗ không còn tạp niệm, trắng sạch như tuyết, không hề có tỳ vết.  Nên nói: “Hàn nham phi tuyết”, (vách đá lạnh tuyết bay) vách đá lạnh là chỉ cho tạp niệm, tuyết bay tan mất là trở về nguồn cội (phản bổn hoàn nguyên).  Tự Tánh thanh tịnh có thể sinh ra hoa Sen Hồng, bởi Sen Hồng được sinh ra từ những người thanh tịnh, không ô nhiễm.  Ví dụ dưới đây mô tả pháp môn niệm Phật là một pháp môn đơn giản, dễ thành tựu, tuy không chuẩn xác lắm, nhưng qua đó cũng có thể hiểu được phần nào.  Hàng phàm phu chúng ta sống trong ba cõi này như loài côn trùng bị nhốt trong thân tre, muốn chui ra ngoài.  Tu tập những pháp môn khác, cũng giống như con trùng ấy chỉ biết gặm từng đốt tre, rồi chui qua từng đốt tre ấy để ra ngoài, như thế thật là phiền phức.  Tu tập theo các tông Thiền, Luật, Mật, Giáo sẽ gặp phải những khó khăn tương tự như thế.  

Tu theo Thiền Tông thì phải ngồi thiền, nhưng lại dễ lạc đường (ngõ rẽ).  Tu theo Luật Tông thì phải thuộc vô số giới luật, giữ gìn nghiêm chỉnh các giới điều.  Tu theo Giáo Tông thì phải nghiên cứu học tập rất nhiều Kinh điển, phải giảng Kinh thuyết Pháp, còn phải biết phân định rành rẽ từng loại pháp môn, xác chứng rõ ràng giáo nghĩa, tông phái (分門別類判教別), nên nói: “Phân biệt danh tướng không biết nghỉ - Như đếm cát biển tự nhọc công”.  Tu Mật Tông lại càng phiền phức, phải qua rất nhiều giai đoạn, tầng một, tầng hai, tầng ba, tầng bốn, phải tu lên từng cấp một mới chứng được quả vị.  Riêng có một con trùng thông minh, nó biết khoét lỗ một bên thân tre mà chui ra.  Cây tre có nhiều đốt ví như ba cõi này, rất khó mà thoát ra ngoài.  Khoét lỗ một bên thân tre mà chui ra, ví cho pháp môn niệm Phật, vượt qua ba cõi, mang theo nghiệp mà vãng sinh (đới nghiệp vãng sanh).  Nghiệp này là chỉ cho nghiệp của những đời trước (túc nghiệp), không phải là nghiệp mới tạo.  Nếu như có người cho rằng có thể mang theo nghiệp mà vãng sinh, thế là tha hồ gây tạo nghiệp ác, thì đây gọi là biết mà cố phạm, tội ấy càng không thể dung thứ, dẫu cho Phật A DI ĐÀ có Đại Từ Đại Bi đến đâu cũng không cách gì cứu được quý vị!

Thật kỳ lạ!  Hôm qua trong thiền định, có người đến biện luận với tôi về chuyện động đất, kết quả là cô ta thua cuộc.  Thế là cô ta khóc sướt mướt.  Tôi bảo: “Trừ khi có ba mặt trời mọc từ phía Tây, rồi lặn về phía Đông thì mới có động đất!”  Cô ta buồn bã bỏ đi, nhưng thần thông của cô ấy cũng khá lắm, rõ ràng trong khoảng thời gian rất ngắn mà lại có ba mặt trời từ phía Tây mọc lên rồi lặn về phía Đông, động đất cũng sắp xảy ra.  Tôi bảo: “Đây chỉ là hư huyễn không thật”; vừa nói như thế, cảnh hư huyễn ấy liền biến mất.  Phật để thoát sinh tử, cho dù trời sập đất lở cũng không quan trọng, nghĩa là dùng việc niệm Phật để chiến thắng mọi tai nạn mới là việc quan trọng nhất.

Ngày 11 tháng 12 năm 1972



Niệm Phật là nhân - Thành Phật là quả - Niệm Phật thành Phật

Không có nhận xét nào: